SUY NIỆM LỄ CHÚA GIÊSU CHỊU PHÉP RỬA

10-01-2025 258 lượt xem

Lời Chúa: Is 42,1-4. 6-7; Cv 10,34-38; Lc 3,15-16.21-22

Mục Lục

BÍ TÍCH CỦA NIỀM HY VỌNG – + ĐTGM. Giuse Vũ Văn Thiên

TRỜI MỞ RA, CỬA THÁNH MỞ – Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ

RA MẮT TOÀN DÂN – Thiên San

ĐỨC GIÊSU CHỊU PHÉP RỬA – Lm. Yuse Mai Văn Thịnh, DCCT

ĐƯỢC SINH RA TRONG THÁNH THẦN – Phêrô Phạm Văn Trung

CON THIÊN CHÚA TRÌNH LÀNG – Lm. Phêrô Phan Văn Lợi

DÁM DÌM SÂU VỚI CHÚA - Quỳnh Thoại, CĐM

MỘT SỨ ĐIỆP ĐƯỢC BAN TRÊN MỘT DÒNG SÔNG - Lm. JB. Nguyễn Minh Hùng

BÍ TÍCH CỦA NIỀM HY VỌNG

Chúa Nhật trước, khi mừng lễ Hiển Linh, Phụng vụ đã giới thiệu với chúng ta một cuộc “thần hiện” còn gọi là “hiển linh”, tức là Chúa tỏ mình. Các nhà đạo sĩ từ phương Đông đã cất bước lên đường, vượt qua ngàn nguy khó để thờ lạy một Hài nhi mới sinh. Các ông vui mừng toại nguyện và đã lên đường trở về xứ sở của mình.

Với Chúa Nhật hôm nay, Lễ Chúa Giê-su chịu phép Rửa, chúng ta lại được chiêm ngưỡng một cuộc “thần hiện” khác. Bên bờ sông Gio-đan, Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần cùng tỏ mình ra. Sự kiện này được cả ba Tin Mừng nhất lãm thuật lại như một chứng từ sống động về sứ vụ Thiên sai của Đức Giê-su. Người là Con Thiên Chúa và là Đấng được Chúa Cha sai đến trần gian. Cuộc “thần hiện” diễn ra trước sự ngỡ ngàng của dân chúng, kể cả ông Gio-an Tẩy giả, người trước đó đã tiên báo về sự xuất hiện của Đấng Mê-si-a (Đấng Thiên sai).

Việc lãnh nhận phép Rửa bởi tay ông Gio-an Tẩy giả đánh dấu khởi đầu sứ vụ công khai của Chúa Giê-su. Đây là khởi điểm của một chương mới trong lịch sử Cứu độ của Thiên Chúa. Đây cũng là thời Thiên Chúa an ủi dân Ngài, như ngôn sứ I-sai-a đã báo trước đó khoảng bảy thế kỷ (Bài đọc I). Vào thời đó, vinh quang Thiên Chúa sẽ tỏ hiện. Sẽ không còn sợ hãi lo âu nữa, vì Thiên Chúa sẽ làm những gì Ngài đã hứa. Những dấu hiệu ngôn sứ I-sai-a báo trước đã được thể hiện nơi Chúa Giê-su, trong suốt cuộc sống dương thế của Người. Đức Giê-su là Con yêu dấu của Chúa Cha, như tiếng nói từ trời đã khẳng định: “Con là Con yêu dấu của Cha; Cha hài lòng về Con”. “Tiếng nói từ trời”, đó là cách Thiên Chúa hiển linh trong Cựu ước, để truyền lệnh và hướng dẫn dân Ngài. Đức Giê-su luôn luôn tìm ý Chúa Cha và làm mọi sự, miễn là ý Cha được thể hiện.

Theo Giáo lý Công giáo, khi Đức Giê-su chịu phép Rửa tại sông Gio-đan, là lúc Người thiết lập bí tích Rửa tội. Trong cuộc đàm đạo với ông Ni-cô-đê-mô, thành viên Thượng hội đồng Do Thái, Chúa Giê-su đã nói về tầm quan trọng và ý nghĩa của phép rửa tái sinh (x. Ga 3,3-8). Trước khi về trời, Người đã truyền lệnh cho các tông đồ đi khắp thế gian, rao giảng cho muôn dân và rửa tội cho họ nhân danh Cha và Con và Thánh Thần (x. Mt 28,19-20).

Hiệu quả của bí tích Rửa tội là gì? Sách Giáo lý của Hội Thánh Công giáo trả lời: “Bí tích Rửa tội là nền tảng của toàn bộ đời sống Ki-tô hữu, là cổng vào đời sống thiêng liêng, và là cửa mở ra để lãnh nhận các bí tích khác. Nhờ bí tích Rửa tội, chúng ta được giải thoát khỏi tội lỗi và được tái sinh làm con cái Thiên Chúa, được trở thành chi thể của Đức Ki-tô, được tháp nhập vào Hội Thánh và được tham dự vào sứ vụ của Hội Thánh” (số 1213). Nội dung trích dẫn trên đây rất phong phú, diễn tả những khía cạnh khác nhau của đời sống Ki-tô hữu. Ơn của bí tích Rửa tội thật kỳ diệu. Bí tích Rửa tội là khởi điểm cho hành trình theo Chúa, cũng là hành trình của niềm hy vọng. Những ai đã lãnh nhận bí tích này đều được mời gọi xác tín vào quyền năng và ân sủng yêu thương của Thiên Chúa. Cùng với Chúa Giê-su, họ được gọi Thiên Chúa là Cha, và được đồng thừa hưởng gia nghiệp vinh quang đời đời. Đó là ân sủng, vinh dự và sứ mạng mà người tín hữu được hưởng, nhờ bí tích này. Tiếc rằng có những Ki-tô hữu không mấy ý thức và cảm nhận vinh dự cao quý này.

Trong Sắc chỉ công bố Năm Thánh 2025, Đức Thánh Cha Phan-xi-cô viết: “Niềm hy vọng Ki-tô giáo chính là ở điều này: đối mặt với cái chết, nơi mọi sự dường như chấm dứt, chúng ta biết chắc rằng, nhờ Chúa Ki-tô, qua ân sủng của Người được thông truyền cho chúng ta trong bí tích Rửa tội, “sự sống không mất đi, nhưng được thay đổi” mãi mãi. Thật vậy, trong bí tích Rửa tội, khi được mai táng với Chúa Ki-tô, chúng ta nhận được nơi Người, Đấng phục sinh, hồng ân sự sống mới phá vỡ bức tường sự chết và biến nó thành một con đường đi về chốn trường sinh” (Số 20). Theo giáo huấn của Đức Giáo Hoàng, bí tích Rửa tội mở ra cho chúng ta cánh cửa hy vọng, để rồi dẫu rằng cuộc đời này còn nhiều tăm tối âu lo, kể cả sự chết, chúng ta vẫn tin vào Thiên Chúa và tin vào hạnh phúc vĩnh cửu Ngài dành cho người công chính.

Phụng vụ hôm nay nhắc nhớ chúng ta về ơn gọi làm con Thiên Chúa, nhờ sự chết và phục sinh của Đức Giê-su. Trong thư gửi ông Ti-tô là môn sinh của mình, thánh Phao-lô đã lưu ý: “ân sủng của Thiên Chúa dạy chúng ta phải từ bỏ đời sống vô luân và những đam mê trần tục, mà sống chừng mực, công chính và đạo đức ở thế gian này”. Đó cũng chính là những lời giáo huấn thiết thực và quý báu đối với các Ki-tô hữu chúng ta hôm nay. mục lục

+ ĐTGM. Giu-se Vũ Văn Thiên

TRỜI MỞ RA, CỬA THÁNH MỞ

Để niềm vui và ơn thánh được tràn đầy, tiếp liền sau Lễ Giáng Sinh đến Lễ Hiển Linh, Giáo hội cử hành Lễ Chúa Giêsu chịu phép rửa.

Ơn làm con Chúa được phục hồi

Ngày Chúa Giêsu bước xuống dòng song Gio đan chịu phép rửa bởi tay Gioan Tẩy Giả, đánh dấu cuộc đời công khai sứ mạng Cứu Thế của mình. Khi thấy Gioan làm phép rửa sám hối, Chúa Giêsu ý thức sứ mệnh gánh tội trần gian của mình, nên đã chịu phép rửa để đại diện cả nhân loại tỏ lòng thống hối trước mặt Thiên Chúa. Hành động này đã làm đẹp lòng Thiên Chúa Cha, khiến Chúa Cha ban Thánh Thần đến dưới hình chim câu, đồng thời công khai xác nhận Người là Con chí ái.

Việc Chúa Giêsu chịu phép rửa cũng nhắc nhở chúng ta về Bí Tích rửa tội của mình. Chúng ta đã được tái sinh để trở nên con Thiên Chúa. Qua Bí tích Rửa tội, mỗi người trong chúng ta đã trở nên người mới, được Thiên Chúa yêu thương và được yêu mến Thiên Chúa.

Ađam đã phạm tội bất tuân lời Chúa. Chúng ta bằng cách vâng nghe lời Con Yêu Dấu của Chúa Cha, tin nhận Chúa Giêsu là Đấng Chúa Cha sai đến như Chúa Cha mời gọi để lấy lại ơn gọi làm con Thiên Chúa.

Lời nguyện nhập lễ hôm nay muốn chúng ta ý thức cầu xin rằng: Khi Đức Kitô chịu phép rửa tại sông Giođan và Thánh Thần ngự xuống trên Người, Chúa đã long trọng tuyên bố Người là Con chí ái, xin Chúa cho chúng ta là đoàn nghĩa tử được tái sinh bởi nước và Thánh Thần, hằng biết thi hành ý Chúa.

Trời mở ra

“Chính lúc Chúa Giêsu chịu phép rửa xong, Người đang cầu nguyện, thì trời mở ra và “Thánh Thần Chúa ngự xuống trên Người dưới hình chim bồ câu và có tiếng từ trời phán : “Con là Con yêu dấu của Cha, Con đẹp lòng Cha” (Lc 3,21-22).

Hỏi: Điều gì đã xẩy ra vào lúc Chúa Giêsu xin chịu Phép Rửa bởi Ông Gioan?

Thưa: Trước hành động của tình yêu khiêm nhường này từ phía Con Thiên Chúa, "trời mở ra" và Chúa Thánh Thần lấy hình chim bồ câu mà hiện xuống trên Chúa Giêsu, cùng lúc đó tiếng Chúa Cha từ trời vọng xuống công nhận Con Một của Mình : “Con là Con yêu dấu của Cha, Con đẹp lòng Cha” (Lc 3,22). Đây là sự mặc khải nhãn tiền về Thiên Chúa Ba Ngôi, và Thiên tính của Chúa Giêsu, Người là Đấng Mesia, được Thiên Chúa sai đến để giải thoát và cứu chuộc dân Người.

Tin Mừng thánh Luca tường thuật lại: “Đức Giêsu chịu phép rửa xong và đang khi Người cầu nguyện, thì trời mở ra” (Lc 3,22). Chúa là Đấng vô tội đến xin Gioan làm phép rửa. Chúa muốn thánh hoá kẻ sắp làm phép rửa cho Chúa, nhưng chắc chắn để chôn vùi trọn vẹn con người Ađam cũ trong dòng nước. Nên, trước khi thanh tẩy ta và để thanh tẩy ta, Chúa thánh hoá sông Giođan, dù Gioan đã can ngăn “Chính tôi phải được Ngài rửa”(Trích bài giảng của thánh ghê- rô-ri-ô, giám mục Na-di-en). 

Trời mở ra. Tại sao các tầng trời lại mở ra?

Thưa, vì tội của Ađam khiến khiến cửa Thiên Đàng đóng lại, ông bà bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng. Cửa ấy, chính Ađam đã đóng lại, không cho mình và con cháu được vào. Nay nhờ Chúa Giêsu mà cửa trời được mở ra. Trời mở ra, còn mạc khải cho Gioan Tẩy Giả và những người Do Thái biết rằng Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa. Bước lên khỏi nước là Chúa Giêsu nâng chúng ta lên và dẫn chúng ta tới mức độ thật cao bên ngai Thiên Chúa Cha.

Chúa Thánh Thần lại lấy hình một con chim bồ câu hiện xuống. Chim bồ câu cũng nhắc cho chúng ta một sự kiện trong Cựu Ước, lúc ấy chim bồ câu ngậm cành ôlui xuất hiện để báo sự chấm dứt của cơn đại hồng thủy, tin vui hòa bình cho toàn thế giới.'

Cửa Năm Thánh đã mở

“Cửa Thánh” [Porta Sancta]: cửa là nơi ra vào. Thánh có nghĩa là thuộc về Thiên Chúa. Cửa Thánh thuộc về Chúa và là cửa dẫn ta chúng ta đến với Chúa để được cứu độ. Cho đến nay, bốn Cửa Thánh tại bốn Vương cung Thánh đường Giáo hoàng ở Rôma đã mở. Riêng Năm Thánh 2025, Đức Phanxicô mở thêm một Cửa Thánh tại nhà tù Rebibbia thông qua tông Sắc chỉ “Spes Non Confundit” (Niềm Hy vọng không gây thất vọng).

Dịp mở Năm Thánh lệ thường 1975, Thánh Giáo hoàng Phaolô VI viết : “Cửa Thánh” [Porta Sancta] mà chính tôi sẽ mở vào đêm Vọng Giáng Sinh sẽ là dấu chỉ của con đường mới dẫn đến Đức Kitô, Đấng duy nhất là Con Đường và là Cửa, là dấu chỉ của tình yêu thương hiền phụ (Trích Tông Thư Apostolorum Limina 1975).

Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II viết : “Cửa Thánh” [Porta Sancta] mà chính tôi sẽ mở tại Đại vương cung Thánh đường Thánh Phêrô ở Vatican vào ngày 25 tháng 3 [1983] tới đây là dấu chỉ và là biểu tượng của một lối vào mới đến với Đức Kitô, Đấng Cứu Chuộc nhân loại (Trích Tông Thư Aperite Portas Redemptori 1983).

Điều đặc biệt ý nghĩa là với Cửa Thánh chúng ta chỉ có thể bước vào và không có thể bước ra từ đó. Thực ra, bước qua Cửa Thánh có nghĩa là bày tỏ ước muốn được đi vào trái tim Chúa Kitô, cùng cảm thức với Người, để đón nhận vòng tay thương xót của Chúa Cha. Chính Chúa Giêsu.

Ước gì đối với mọi người Năm Thánh là một năm thanh luyện và thánh hóa, năm đời sống nội tâm và đền tạ, năm của sự trở lại và tha thứ. Amen. mục lục

Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ

RA MẮT TOÀN DÂN

Có nhiều cuộc tỏ mình của Thiên Chúa được kể lại trong Thánh Kinh như cuộc tỏ mình của Đức Chúa cho ông Môsê nơi bụi gai rực cháy mà không bị thiêu rụi, sự tỏ mình của Con Một Thiên Chúa nơi máng cỏ Bêlem cho ba nhà chiêm tinh, hay hôm nay Đấng Cứu Thế tỏ mình cho dân Người nơi dòng sông Giođan. Thiên Chúa đến với con người và tỏ mình cách tiệm tiến. Gioan Tẩy Giả giới thiệu về Đấng đến sau ông sẽ làm phép rửa cho mọi người bằng Thánh Thần và bằng lửa. Tuy nhiên, hôm nay, tại sông Giođan, Đức Giêsu – Đấng Gioan đã báo trước lại xuất hiện cách khiêm tốn, bất ngờ và khó hiểu. Người hòa mình vào đám đông, đứng xếp hàng, bước xuống dòng sông để xin Gioan làm phép rửa. Đó là cuộc ra mắt rất đặc biệt của Con Thiên Chúa.

Gioan Tẩy Giả chỉ là người đi trước để dọn đường. Phép rửa ông thực hiện là phép rửa bằng nước, mục đích để kêu gọi mọi người sám hối đón chờ Đấng Cứu Thế. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Đức Giêsu tại dòng sông Giođan khiến Gioan rất bàng hoàng. Có thể, ông cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người vô tội nhưng đã bước xuống dòng sông nhận phép rửa từ ông, dẫu cho sự thật là dòng sông Giođan và mọi người đều nhờ Người mà được thánh hóa. Rồi đây, chính Người sẽ thực hiện một phép rửa cả thể trên đồi Gôngôtha, trên cây thập giá để cứu muôn người. Sau khi Chúa Giêsu chịu phép rửa thì trời mở ra, Thánh Thần ngự xuống trên Người và có tiếng từ trời phán rằng: “Con là Con yêu dấu của Cha; Cha hài lòng về con” (Lc 3, 22). Đó là lời xác nhận tuyệt hảo của Chúa Cha dành cho Đức Giêsu, Con Một yêu dấu.

Qua bí tích rửa tội, chúng ta được trở nên “con yêu dấu” của Chúa Cha. Chính Đức Giêsu đã nhập thể làm người, cùng chung chia phận người với chúng ta và chính Người đã dùng giá máu châu báu của mình mà chuộc lấy chúng ta. Thiên Chúa đã biểu lộ lòng thương xót của Người khi ban cho nhân loại Con Một yêu dấu. “Người đã cứu chúng ta, không phải vì chúng ta đã làm những việc công chính, mà là vì Người thương xót. Người cứu chúng ta nhờ phép rửa ban ơn tái sinh và đổi mới do Thánh Thần thực hiện” (Tt 2, 5). Nhờ Đức Giêsu, chúng ta được diễm phúc trở nên con cái Thiên Chúa. Trong tư cách ấy, chúng ta được mời gọi sống theo gương của Đức Giêsu để mỗi ngày trở nên “con yêu dấu” của Chúa Cha hơn. Đó là ân sủng lớn lao Thiên Chúa đã ban tặng cho chúng ta.

“Ân sủng đó dạy chúng ta phải từ bỏ lối sống vô luân và những đam mê trần tục, mà sống chừng mực, công chính và đạo đức ở thế gian này (Tt 2, 12). Ngôn sứ Isaia cũng mời gọi chúng ta sửa đường để đón mừng Đức Chúa. Khi từ bỏ lối sống vô luân, đam mê trần tục, kiêu ngạo, xảo trá, những việc làm đen tối là khi chúng ta đang sống trong ân sủng của Thiên Chúa, trở nên “con yêu dấu” đúng nghĩa. Như Đức Giêsu đã hạ mình, khiêm tốn đến với Gioan để lãnh nhận phép rửa, chúng ta cũng hãy khiêm tốn, tin tưởng, ăn năn để đến với Chúa qua bí tích hòa giải; nhờ đó chúng ta kín múc những ân huệ lớn lao và lòng thương xót của Người. Và rồi chúng ta cũng sẽ được diện kiến tôn nhan vinh hiển của Chúa trong Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. mục lục

Thiên San

ĐỨC GIÊ-SU CHỊU PHÉP RỬA

Anh chị em thân mến,

Lễ Chúa Giê-su Chịu Phép Rửa Tại Sông Gio-đan là một sự kiện quan trọng trong lịch phụng vụ của Hội Thánh Công Giáo. Lễ này được cử hành vào Chúa Nhật sau Lễ Hiển Linh, đánh dấu kết thúc Mùa Giáng Sinh và bắt đầu Mùa Thường Niên.

Đây là một biến cố mang ý nghĩa thật quan trọng, nó đánh dấu một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Chúa. Sự kiện xẩy ra hôm nay kết thúc quãng đời ẩn dật và báo trước cuộc sống công khai của Người. Kể từ hôm nay, Người bắt đầu sứ vụ giảng dạy và chữa lành, một sứ vụ sẽ kết thúc bằng cái chết trên Thánh Giá sau này. Chúng ta cùng tìm hiểu ý nghĩa của sự kiện và áp dụng vào cuộc sống bài học của phép rửa mà Chúa đón nhận hôm nay.

Trước tiên, qua việc đón nhận phép rửa bởi Gio-an, Đức Giê-su đã tỏ cho chúng ta thấy mối dây liên đới của Người với toàn thế nhân loại, đang trông chờ ơn cứu độ. Khi làm việc này, Đức Giê-su đã nói lên tính hòa đồng giữa Người và chúng ta, Người đành chấp nhận mất tất cả và trở thành một người như chúng ta.

Ngoài ra, với hành động tự hạ của Người, Đức Giê-su đã hàm ý loan báo cho chúng ta biết về phép rửa bằng chính sự chết của Người trên Thánh Giá; đó chính là phép rửa mà Người sẽ vui lòng nhận lãnh để sống trọn vai trò của ‘người tôi tớ đau khổ’ mà Thiên Chúa sai đến để cứu độ muôn dân. Vì tình yêu, Đức Giê-su đã hoàn tất ý định của Thiên Chúa và đồng ý đi đến cùng, cho dù phải đón nhận phép rửa bằng máu trên Thánh Giá để xóa bỏ tội lỗi của chúng ta.

Hơn thế nữa, theo các nhà chuyên môn Thánh Kinh thì việc Đức Giê-su đã hạ mình xuống, chấp nhận thân phận tội nhân để xin Gioan Tẩy Giả làm phép rửa mang một ý nghĩa là qua đó Người đã thánh hóa nước và ban cho nước một hiệu quả kỳ diệu, đó là trao ban ơn sủng. Hay nói cách khác, chính nhờ việc chấp nhận chia sẻ thân phận của hàng ngũ tội nhân hôm nay và hành vi dâng hiến trọn vẹn sau này trên Thánh Giá, Người đã thiết lập bí tích Rửa tội.

Như vậy, phép rửa mà Đức Giê-su đón nhận bên bờ sông Gióc-đan bởi Gio-an Tẩy giả mang đến một ý nghĩa mới, đầy đủ và thiêng liêng hơn. Qua biến cố này, căn tính của Đức Giê-su được lộ diện. Thần khí đã xuống trên Người bằng hình chim bồ câu. Hơn thế nữa, trong lúc tự hạ mình xuống như vậy, Người đã được Chúa Cha nâng lên qua lời xác nhận: “Này là Con Ta yêu dấu, đẹp lòng Ta mọi đàng.”

Thưa anh chị em, với chúng ta cũng vậy.

Kể từ khi lãnh nhận bí tích rửa tội, chúng ta cũng đã được Chúa Cha nhận làm con cái Ngài. Những gì mà Thiên Chúa đã nói với Đức Giêsu trong nghi lễ thanh tẩy hôm nay cũng là điều mà Chúa Cha nói với mỗi người chúng ta, đó là qua bí tích rủa tội, chúng ta không chỉ sạch mọi tội khiên mà còn được diễm phúc là thành viên trong gia đình của những con yêu dấu của Thiên Chúa.

Trong bí tích rửa tội, chúng ta đã được ghi ấn tín và trở thành Con Thiên Chúa, thuộc về gia đình của những người môn đệ của Đức Giê-su. Phép rửa không chỉ là một nghi thức; nhưng đó là cách thức mà Thiên Chúa đã dùng để xác định rằng chúng ta thuộc về cộng đoàn tín hữu, những người môn đệ dấu yêu của Người. Tập thể của những người con mà Thiên Chúa yêu dấu và dĩ nhiên chúng ta cũng cố gắng làm vui lòng Ngài. Tuy chúng ta lĩnh nhận bí tích này duy chỉ một lần trong đời, nhưng căn tính làm Con Thiên Chúa, là quà tặng của Thiên Chúa, cần được phát triển mãnh liệt trong cuôc sống thường ngày của chúng ta.

Vì thế, hôm nay khi mừng lễ Đức Giê-su chịu phép rửa. Hội Thánh mời gọi chúng ta nhìn lại cuộc sống, tuyên xưng lại niềm tin và quyết tâm sống trọn lời tuyên hứa trong ngày lĩnh nhận bí tích rửa tội của mỗi người. Từ đó, chúng ta có nhiều cơ hội sống tốt hơn, thiện hảo hơn, sống đúng theo yêu cầu mà Đức Giê-su đã tỏ bầy cho chúng ta là những môn đệ chân chính của Thầy.

Và cho dù vô tội. Nhưng hôm nay Đức Giê-su đã hoà mình vào dòng chảy của những con người tội lỗi để thay thế chúng ta thì giờ đây qua bí tích rửa tội, chúng ta được mời gọi mặc lấy Đức Ki-tô, trở nên một với Đức Ki-tô, có nghĩa là qua bí tích rửa tội chúng ta đuợc mời gọi trở thành một Đức Kitô khác.

Cho nên, vẫn biết rằng chúng ta chỉ được rửa tội một lần trong đời, nhưng còn một điều quan trọng hơn là trong cuộc sống thường ngày chúng ta phải sống và giữ lời hứa rửa tội trong suốt cuộc đời.

Có nghĩa là buớc vào con đuờng của Chúa, mặc lấy cuộc sống và sứ vụ của Chúa, để càng ngày càng trở nên giống Chúa hơn. Và đó chính là Tin Vui, mà chúng ta những người đã được lĩnh nhận bí tích rửa tội cần đem đến cho thế giới hôm nay. Amen! mục lục

Lm. Yuse Mai Văn Thịnh, DCCT

ĐƯỢC SINH RA TRONG THÁNH THẦN

Thiên Chúa là nguồn gốc mọi sự, chính Ngài là Đấng đi bước trước để nói chuyện với con người và thông truyền chính Ngài cho họ. Trong suốt lịch sử loài người, Thiên Chúa muốn thiết lập mối tương quan cá vị với con người nhiều lần và bằng nhiều cách khác nhau: “Thuở xưa, nhiều lần nhiều cách, Thiên Chúa đã phán dạy cha ông chúng ta qua các ngôn sứ” (Hípri 1:1-2). Các sách Cựu ước, nhất là Ngũ thư, cho thấy Thiên Chúa đã thực hiện những cuộc đối thoại với Abraham (Stk 12: 6-7), hay Môsê (Xh 3: 1-22), những lời kêu gọi dân Israel, những lời hứa (Stk 22, 17-18), thiết lập giao ước (Xh 19: 4-8), những điều răn (Đnl 5: 31-33), những lời khích lệ, và cả những lời trách móc (Ds 11). Thiên Chúa luôn kiên trì, Ngài luôn nối lại cuộc đối thoại, qua các ngôn sứ, dù con người vẫn bất trung.

1. Sinh ra trong Sự Sống của Thánh Thần.

Bây giờ, trong thời kỳ cuối cùng, Thiên Chúa không còn nói với con người qua các ngôn sứ nữa mà qua chính Con Ngài: “Vào thời sau hết này, Thiên Chúa đã phán dạy chúng ta qua Thánh Tử” (Hìpri 1: 2). Thiên Chúa vĩnh cửu đã trở thành một người phàm. Thần tính vô hạn của Ngài nay bị giới hạn trong một con người được “sinh ra bởi người nữ, sinh dưới quyền Lề luật” (Gl 4: 4) và được đặt tên là Giêsu (Lc 1: 31). Hôm nay, Con Người Giêsu ấy khởi sự sứ mạng công khai của mình khi đến sông Giođan để chịu phép rửa từ ông Gioan. Chúa Giêsu muốn thực hiện trọn vẹn ý Chúa Cha, như người “Tôi trung” được đầy Thánh Thần để thi hành sứ mạng mà các tiên tri đã loan báo: “Đây là người tôi trung Ta nâng đỡ, là người Ta tuyển chọn và quý mến hết lòng. Ta cho thần khí Ta ngự trên nó; nó sẽ làm sáng tỏ công lý trước muôn dân” (Is 42:1). Chính lúc Chúa Giêsu chịu phép rửa bởi Gioan là lúc Thiên Chúa công khai xác nhận tuyển chọn và đóng dấu chấp thuận sứ mạng của Ngài: “Trời mở ra, có tiếng từ trời phán rằng: Con là Con của Cha; ngày hôm nay, Cha đã sinh ra Con” (Lc 3: 21-22). Đây là câu trong Cựu ước khi Thiên Chúa phán với vị tân vương mà Ngài “tuyển chọn, lên trị vì Xion, núi thánh của Ta…Con là con của Cha, ngày hôm nay Cha đã sinh ra con” (Tv 2: 6-7). Thiên Chúa đã tuyển chọn, chấp thuận sứ mạng này của Chúa Giêsu, Người Con của Ngài, từ muôn thuở: “Kìa Chúa quang lâm hùng dũng, tay nắm trọn chủ quyền…Như mục tử, Chúa chăn giữ đoàn chiên của Chúa, tập trung cả đoàn dưới cánh tay. Lũ chiên con, Ngài ấp ủ vào lòng, bầy chiên mẹ, cũng tận tình dẫn dắt” (Is 40: 10-11). Chúa Cha xác nhận Con Người Giêsu là Con của Cha và do đó xác nhận sứ mạng của Chúa Giêsu: Mêsia – Đấng Thiên Sai – Vị Cứu Tinh. Sứ mạng này Chúa Giêsu đã chuẩn bị suốt ba mươi năm ẩn dật lặng lẽ ở làng quê Nadarét nhỏ bé: “ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta” (Lc 2: 52). Chúa Giêsu sẽ thực hiện sứ mạng này bằng một phép rửa khác, phép rửa của riêng Ngài, như Gioan Tẩy Giả tuyên bố: “Tôi, tôi làm phép rửa cho anh em trong nước, nhưng có Đấng mạnh thế hơn tôi đang đến, tôi không đáng cởi quai dép cho Ngài. Ngài sẽ làm phép rửa cho anh em trong Thánh Thần và lửa” (Lc 3:17-18).

Chúng ta thực sự được tái sinh trong Phép Rửa của Chúa Giêsu, trong Thánh Thần và lửa. Chính trong phép rửa này của Chúa Giêsu mà chúng ta trở thành con cái Thiên Chúa. Chính trong Chúa Thánh Thần mà chúng ta được sinh ra trong sự sống đích thực của Chúa Kitô. Điều gì sinh ra trong xác thịt là xác thịt và điều gì sinh ra trong Thánh Thần là Thánh Thần. “Cái bởi xác thịt sinh ra là xác thịt; cái bởi Thần Khí sinh ra là thần khí” (Ga 3: 6).

Chúa Giêsu đến với Gioan để chịu phép rửa! Là Con Thiên Chúa, lẽ ra Chúa Giêsu có thể đòi hỏi những đặc ân cho riêng mình nhưng Ngài đã không làm như vậy. Trái lại Chúa Giêsu hòa mình vào đám đông dân chúng, vào nhân tính của chúng ta bằng cách dìm mình trong nước sông Giođan: “Khi toàn dân đã chịu phép rửa, Chúa Giêsu cũng chịu phép rửa” (Lc 3: 21). Chúa Giêsu đến giữa tất cả những người xin lãnh nhận phép rửa của Gioan Tẩy giả, giữa những người bị coi thường, thậm chí bị loại trừ, giữa những người thấp cổ bé họng và những người bị gạt ra ngoài đền thờ và các hội đường. Chúa Giêsu đã gánh lấy muôn vàn tội lỗi kinh hoàng của bao thế hệ con người, như ngôn sứ Isaia tiên báo: “Chính người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta, còn chúng ta, chúng ta lại tưởng người bị phạt, bị Thiên Chúa giáng hoạ, phải nhục nhã ê chề. Chính người đã bị đâm vì chúng ta phạm tội, bị nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm; người đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an, đã phải mang thương tích cho chúng ta được chữa lành” (Is 53: 4-5) và Ngài sẽ thực hiện lại việc này một cách dứt khoát trên thập giá: “bị liệt vào hạng những tên phạm pháp… Kẻ qua người lại đều nhục mạ Ngài… Các thượng tế và kinh sư cũng chế giễu Ngài như vậy” (Mc15: 28).

Hôm nay chúng ta được mời gọi hoán cải, tin vào Ngài, tin vào Tin Mừng, trở thành những chứng nhân đặc biệt của Tin Mừng. Khi Ngài dìm mình vào bản tính người phàm, Ngài mời gọi chúng ta dìm mình vào trong Tình Yêu thần tính của Ngài và sống như những người tự do, được giải thoát khỏi mọi đau đớn và thống khổ do tội lỗi gây ra.

2. Sự Sống đích thực trong Ba Ngôi Thiên Chúa.

Khi Chúa Kitô chịu phép rửa của Gioan thì cả ba Ngôi Thiên Chúa tỏ lộ và hoạt động: Chúa Con chịu phép rửa, dìm mình trong thân phận con người, Chúa Cha công bố từ trời và Chúa Thánh Thần ngự xuống: “Đang khi Chúa Giêsu cầu nguyện, thì trời mở ra, và Thánh Thần ngự xuống trên Ngài dưới hình dáng chim bồ câu. Lại có tiếng từ trời phán rằng: Con là Con của Cha” (Lc 3:21-22). Chúa Cha và Chúa Thánh Thần xác nhận thần tính của Chúa Kitô, và Chúa Giêsu tuân theo. Thiên Chúa Ba Ngôi toàn năng ban chính mình Ngài cho con người và con người được Ngài thương nhận làm con cái yêu dấu của Ngài. Ngài đặt trọn Tình Yêu của Ngài vào con người. Chúa Giêsu là Thiên Chúa đến với chúng ta, trở thành con người, ở giữa và ở cùng chúng ta, là Emmanuel. Thiên đàng thâm nhập vào sự nghèo hèn, nỗi khổ đau của con người. 

Chúa Giêsu, Đấng Thiên Sai được các ngôn sứ loan báo sẽ đến, đã tự nguyện bước vào cuộc đời, vào cõi lòng nhiều trăn trở, đau thương và tội lỗi u tối của chúng ta. Chúng ta không phải là những người đạo hạnh, như những người Pharisêu, như các tư tế và các lãnh đạo đền thờ Giêrusalem, nhưng chính Con Thiên Chúa đã đến với tất cả và với mỗi người chúng ta khi Ngài chịu phép rửa của Gioan trong sông Giođan. Tin Mừng là như thế: ngày hôm nay, Chúa Cha sinh ra Chúa Giêsu trong sứ mạng Cứu Thế, Ngài cũng sinh ra chúng ta trong Sự Sống đích thực của Thánh Thần qua phép rửa, không phải là của Gioan, mà là của Chúa Giêsu Kitô. Các biến cố huyền nhiệm tại sông Giođan đã tiên báo cái chết và sự Phục Sinh mang tính cứu độ của Chúa Kitô: “Anh em không biết rằng: khi chúng ta được dìm vào nước thanh tẩy, để thuộc về Chúa Kitô Giêsu, là chúng ta được dìm vào trong cái chết của Ngài sao? Vì được dìm vào trong cái chết của Ngài, chúng ta đã cùng được mai táng với Ngài. Bởi thế, cũng như Ngài đã được sống lại từ cõi chết nhờ quyền năng vinh hiển của Chúa Cha, thì chúng ta cũng được sống một đời sống mới” (Rm 6;3-4).

Liệu chúng ta có tin nhận Chúa Kitô là Con Chúa Cha và sẵn sàng thực hiện Lời của Ngài trong cuộc đời của chúng ta không? Liệu chúng ta có, như Chúa Kitô, chấp nhận mọi vất vả, âu lo, trăn trở, khó khăn, đau khổ… như thánh ý của Thiên Chúa, với cõi lòng khiêm hạ, bình an và tín thác vào Ngài không? Chúng ta có sẵn lòng ở lại dưới chân Thánh Giá của Chúa Kitô để tâm trí và trái tim được tẩy rửa trong Máu Thánh của Ngài không? Không có khổ đau nào chúng ta gánh chịu mà Con Thiên Chúa lại không gánh chịu trước chúng ta và vì chúng ta. Khi chịu phép rửa, Chúa Kitô biểu lộ Ngài là con người và là Thiên Chúa. Ngài sẵn lòng sống như một người phàm, ngoại trừ tội lỗi, để đến gặp những người đang khát mong những điều vượt quá cuộc sống phàm nhân này. Đó chính là Ơn Cứu Độ mà Thiên Chúa dành cho chúng ta, và cũng là những đòi hỏi mà chúng ta cần phải thực hiện trong khi mong chờ ngày hồng phúc, như lời thánh Phaolô gửi cho Titô trong bài đọc thứ hai: “Quả thế, ân sủng của Thiên Chúa đã được biểu lộ, đem ơn cứu độ đến cho mọi người. Ân sủng đó dạy chúng ta phải từ bỏ lối sống vô luân và những đam mê trần tục, mà sống chừng mực, công chính và đạo đức ở thế gian này. Sở dĩ như vậy, là vì chúng ta trông chờ ngày hồng phúc vẫn hằng mong đợi, ngày Chúa Kitô Giêsu là Thiên Chúa vĩ đại và là Đấng cứu độ chúng ta, xuất hiện vinh quang. Vì chúng ta, Người đã tự hiến để cứu chuộc chúng ta cho thoát khỏi mọi điều bất chính, và để thanh luyện chúng ta, khiến chúng ta thành Dân riêng của Người, một dân hăng say làm việc thiện” (Titô 2:11-14). mục lục

Phêrô Phạm Văn Trung

CON THIÊN CHÚA TRÌNH LÀNG

Cả 4 Tin Mừng đều kể lại câu chuyện Đức Giê-su chịu phép rửa, điều đó cho thấy biến cố này rất quan trọng. Nhưng mỗi vị thánh sử đều nhấn mạnh trên điểm này hay điểm nọ. Và quả thật ích lợi khi chúng ta tiếp cận mầu nhiệm dưới nhiều góc độ khác biệt nhau và bổ túc nhau. Thánh Lu-ca, được chúng ta đọc trong năm nay, nhấn mạnh tới 3 điểm mà các trình thuật khác không nêu bật: 1- Đức Giê-su chịu phép rửa “như toàn dân”...; 2- Chính khi “đang cầu nguyện” mà Người nhận lãnh Thánh Thần...; Sau cùng, tiếng nói đến từ trời xác nhận Người được “Cha sinh ra hôm nay.”

Chịu Phép Rửa Như Toàn Dân

Theo phụng vụ, phép rửa này của Đức Giê-su đến ngay sau các cử hành long trọng của lễ Giáng Sinh và Hiển Linh. Điều đó có thể khiến chúng ta lầm lẫn. Với Lu-ca, chúng ta đã nghe trình thuật các thiên thần xưng tụng căn tính thần linh của Hài Nhi Bê-lem: “Hôm nay đã sinh ra cho anh em một Đấng Cứu Độ. Người là Đấng Ki-tô, là Đức Chúa!” Chúng ta cũng đã cùng với Mát-thêu nghe nói đến việc các đạo sĩ vinh sang rực rỡ đến “bái lạy Đức Vua dân Do-thái.” Cuối cùng, Lu-ca đã thuật lại cho chúng ta câu nói gây kinh ngạc mà cậu bé Giê-su thốt lên với song thân lúc 12 tuổi: “Cha mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà của Cha con sao?” Thành thử chúng ta quá biết rõ Đức Giê-su là “ai” rồi. Nhưng đã chẳng như thế khi Đức Giê-su xuất hiện bên bờ sông Gio-đan hôm nay. Đấy là một kẻ vô danh. Người còn chưa kêu gọi môn đệ nào. Người còn chưa bắt đầu sứ vụ. Người đã chẳng mở miệng rao giảng. Đó chỉ là một chú thợ mộc nghèo hèn, đến từ một ngôi làng chẳng hề ai biết. Nhưng đấy cũng là một con dân Do-thái hành đạo, trung thành, mà Lu-ca bảo là đang làm y như thiên hạ. Chi tiết này chẳng phải được tình cờ ghi nhận. Ta hãy đón nhận nó như một lời mời gọi ngỏ với cuộc sống thụ tẩy của riêng mình.

Chúng ta cũng vậy, đối với nhiều hành vi tôn giáo của mình, chúng ta đã chẳng đơn giản hòa mình vào trong một đoàn dân sao? “Y như toàn dân chịu phép rửa”, Đức Giê-su cũng chịu phép rửa. Bao thập niên nay, người ta đã thấy nhiều ki-tô hữu trong thực tế đã từ bỏ kiểu trung thành đơn giản này, đặt lại vấn đề nhiều truyền thống đáng tôn trọng... ví dụ họ chẳng còn cho con cái mới sinh chịu rửa tội, chẳng còn đến nhà thờ cử hành phép hôn phối, chẳng còn trung thành đi lễ Chúa nhật... Điều đó có thể xuất phát từ ý muốn sống chân thực. Nhưng trong các thái độ ấy, khi muốn tỏ ra phản chứng, chẳng có một thói kiêu căng ngấm ngầm, từ chối “làm như mọi người”, “làm như bổn đạo” sao? Tuy nhiên chúng ta biết rõ: chẳng có cuộc sống ki-tô hữu đơn độc. Một ki-tô hữu đơn độc mau chóng thành một ki-tô hữu chết. Nhập vào “đoàn dân Giáo hội” là một nhu cầu sinh tử. Và hiệu quả đầu tiên của phép rửa chính là làm cho chúng ta đi vào trong gia đình các con cái của Thiên Chúa, thành anh em của Đức Giê-su, Đấng từng sống cuộc sống của dân mình, cách đơn giản.

Nhận Thánh Thần Khi Cầu Nguyện

Khác với các tác giả Tin Mừng kia, Lu-ca trình bày cho thấy Thánh Thần tuôn tràn trên Đức Giê-su không phải như hậu quả của việc Người chịu phép rửa, nhưng như hoa quả của việc Người cầu nguyện. Ta biết rằng Lu-ca chẳng bỏ lỡ cơ hội nào để nêu bật hai điểm này: cầu nguyện... Thần Khí... Hiển nhiên Đức Giê-su đã chẳng chờ hôm đó để được đầy tràn Thần Khí Thiên Chúa. Nhưng qua lần cầu nguyện này, trong sự thân tình với Cha, Người nhận lãnh một sự tuôn tràn Thần Khí mới mẻ, như sách Công Vụ sẽ kể lại cho chúng ta nhiều trường hợp tương tự. Thành ra ít nhất ở đây chẳng phải là một loại ơn thánh hóa cá nhân cho bằng là một ơn đoàn sủng, như người ta hay nói hiện nay. Đặc tính của đoàn sủng, đó là ơn Thánh Thần ban vì lợi ích của cộng đoàn, không phải cho bản thân, nhưng cho mọi người khác. Và rõ ràng là Đức Giê-su hôm nay nhận lấy ơn gọi để bắt đầu sứ vụ công khai của mình. Và chính Người sẽ nhắc lại điều đó. Vì sau một cuộc tĩnh tâm 40 ngày trong hoang địa, chúng ta gặp lại Người đưa ra bài giảng đầu tiên trong hội đường Na-da-rét mà rằng: “Thần Khí Đức Chúa ngự trên tôi... Người đã xức dầu cho tôi... Người đã sai tôi đi công bố Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn...”

Phần chúng ta thì sao? Cũng chẳng phải chỉ qua lời cầu nguyện mà chúng ta có thể nhận được đầy tràn Thánh Thần như thế, nhận được đoàn sủng như thế, vốn sẽ thúc đẩy chúng đi loan báo Tin Mừng, phục vụ anh em, làm chứng cho đạo? Chúng ta đã chẳng có khuynh hướng xem việc cầu nguyện như một hành vi riêng tư sao, chỉ cần thiết cho việc duy trì đời sống nội tâm của mình? Bí tích ban Thánh Thần, mang danh hiệu “Thêm sức” theo truyền thống, bổ túc cho bí tích Rửa tội, là bí tích tuôn tràn Thần Khí cách mới mẻ. Thế mà bí tích này hướng chúng ta đến việc làm chứng nhân, đến trách nhiệm phúc âm hóa thế trần.

Được Cha Sinh Ra Hôm Nay

Mạc khải này chẳng gây ấn tượng khi nghe sao? Chúng ta hãy để mình kinh ngạc. Chớ gì mấy tiếng đó đừng bị ta không thèm để ý, tỏ ra dửng dưng, như thể chúng chẳng có ý nghĩa gì. “Ngày hôm nay...” “Cha đã sinh ra Con...” Đây là câu minh nhiên nhắc lại điều mà các thần học gia gọi là “việc nhiệm sinh vĩnh cửu của Ngôi Lời giữa lòng Ba Ngôi Thiên Chúa.” Anh thanh niên làng Na-da-rét, tín hữu Do-thái hành đạo như toàn dân, thực ra đầy tràn một mầu nhiệm khôn tả. Người được Thiên Chúa “sinh ra” trong một thứ Hiện tại vĩnh cửu, thường tồn. Chúng ta thiếu từ ngữ để nói lên mầu nhiệm này. Và mọi hình ảnh đều vô ích. Dù sao hãy cố gắng đừng giản lược, thu gọn Đức Giê-su vào trong đầu óc nhỏ bé của chúng ta. Hãy để mình chìm ngập, như lời loan báo của Gioan Tẩy giả, “trong Thánh Thần và lửa” hầu khám phá Ngôi vị khôn tả giấu ẩn đằng sau chú thợ mộc đơn hèn. Vâng, chúng ta cần phải nhiệt thành nhảy vào trong Thiên Chúa với một con tim cháy bỏng lửa nội tâm, thay vì lạnh lùng lý luận với duy bộ não phàm nhân của mình.

Vào khoảng cuối thế kỷ VI Công nguyên, tại thành Công-tăng-ti-nô-pô-li có một thượng phụ tên là Gioan nhiều phẩm cách và đức hạnh. Ông hăng hái làm việc lành phúc đức và sống kham khổ nhiệm nhặt đến độ được gọi là “Gioan, người chay tịnh.” Bất hạnh thay, ông vấp phải một khuyết điểm trầm trọng là kiêu ngạo. Lòng kiêu ngạo này khiến ông ganh tị với Giáo Hoàng Ghê-gô-ri-ô I. Ông từng nói với khâm sai của Đức Giáo Hoàng rằng: “Hà cớ gì Ghê-gô-ri-ô lại là thủ lĩnh Giáo hội? Công-tăng-ti-nô-pô-li rộng lớn hơn Rô-ma, hoàng đế cũng đóng đô nơi này. Đây là thủ đô của đế quốc, vậy nó cũng phải là thủ đô của Giáo hội nữa chứ! Điều ấy có nghĩa chính ta phải là Giáo hoàng mới đúng.” Một ngày kia, dường như không còn kìm nén được lòng ganh tị của mình, ông đã viết gởi Giáo Hoàng Ghê-gô-ri-ô I một phong thư, ký tên như sau: “Gioan, Giám mục toàn cầu, nghĩa là thủ lĩnh toàn thể Giáo hội.”

Thánh Giáo Hoàng Ghê-gô-ri-ô rất khổ tâm. Người tự nghĩ: “Thủ lĩnh Giáo hội chắc chắn là ta rồi, vì thánh Phê-rô từng làm Giám mục Rô-ma và ta là người kế vị. Ta sẽ đáp lời ông ấy rằng thủ lĩnh Giáo hội chính là ta, nhưng để xoa dịu tính kiêu ngạo và lòng ganh tị của Gioan, ta sẽ cho ông ấy biết: Thủ lĩnh Giáo hội thì không như các bậc vua chúa trần gian, chuyên đòi danh dự và quyền lực lớn lao rồi cậy vào đó mà kiêu ngạo. Ta sẽ trả lời ông theo những gì Chúa Giê-su đã dạy.” Người đã viết thư phúc đáp mà ký tên như sau: “Ghê-gô-ri-ô, tôi tớ của các tôi tớ Thiên Chúa.” Từ đó về sau, tất cả các vị giáo hoàng đều ký như thánh Ghê-gô-ri-ô I.

Là Ngôi Hai, Ngôi Lời, Con Thiên Chúa, nhưng Đức Giê-su đã trình làng như một kẻ vô danh, khiêm hạ, đứng bên cạnh các tội nhân, nhờ Gioan ban phép rửa! mục lục

Lm. Phêrô Phan Văn Lợi

DÁM DÌM SÂU VỚI CHÚA

Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay thuật lại cho chúng ta cột mốc quan trọng trong kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa: đó là sự kiện Chúa Giêsu chịu phép rửa. Theo nghĩa Hy Lạp, “baptizo” (phép rửa) được hiểu là “nhúng, nhấn chìm, hay ngâm mình, đổ nước lên để rửa sạch, làm sạch”. Đây chính là cách thức mà Gioan Tẩy Giả đã thực hiện cho những ai đến với ông với lòng sám hối, ăn năn về tội lỗi của mình. Số người đến với ông rất đông, và hôm nay, có Đức Giêsu.

Chúng ta có thể thắc mắc: tại sao Đức Giêsu, Đấng vô tội mà lại đến xin ông Gioan làm phép rửa cho mình, chấp chận dìm sâu trong dòng nước Giođan, một nghi thức dành cho những người ý thức mình tội lỗi và muốn được thanh tẩy? Có những lý giải như thế này:

Thứ nhất, Chúa chấp nhận dìm sâu trong dòng nước Giođan, như bước đầu tiên làm ứng nghiệm sứ mạng tại thế của Ngài, đó là đồng hóa với thân phận con người! Ngài không chọn đi vào trần gian nơi cung điện nguy nga lộng lẫy, hay xuất thân thuộc hàng danh gia vọng tộc…Biến cố Chúa Giáng Sinh cho thấy chọn lựa của Chúa xuất phát từ tình yêu, và vì yêu nên muốn trở nên gần gũi với con người, nhất là những người nghèo hèn khốn khổ.

Thứ hai, bằng việc chấp nhận dìm sâu trong dòng nước Giođan, Chúa Giêsu muốn để lại mẫu gương khiêm nhường cho con người noi theo. Thật vậy, Chúa không chỉ đến để cứu độ con người, nhưng còn muốn san sẻ, đồng cảm với thân phận con người. Ngài biết sự mỏng giòn yếu đuối của con người, cần lắm sự mạnh mẽ để chấp nhận những lầm lỗi của mình và khao khát được dìm trong ân sủng Chúa, để tìm kiếm sự giao hòa từ Thiên Chúa và từ anh chị em mình.

Thứ ba, đang khi chấp nhận dìm sâu trong dòng nước Giođan, Chúa bắt đầu sứ mạng công khai của mình. Ba mươi năm ẩn dật đã qua, đây là lúc “thanh niên” Giêsu công khai về nhân tính và thiên tính của mình: Ngài vừa là con người lịch sử, con của bác thợ mộc Giuse, vừa là con Thiên Chúa với sự hiện diện của Chúa Cha và Chúa Thánh Thần. Kể từ nay, tiếng nói của Chúa Cha sẽ vang vọng nơi cuộc đời của Ngài, và Thần Khí của Thiên Chúa luôn ở cùng Ngài. Trong dòng nước Giođan, Con Thiên Chúa không bắt đầu sứ mạng cứu độ một mình, nhưng cả Ba Ngôi Thiên Chúa cùng nhau đi vào tiến trình cứu độ.

Và cuối cùng, Chúa chấp nhận dìm mình trong dòng nước Giođan bởi gánh tội của muôn dân như lời đã chép trong sách tiên tri Isaia:

“Chính Người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta, còn chúng ta, chúng ta lại tưởng người bị phạt, bị Thiên Chúa giáng hoạ, phải nhục nhã ê chề. Chính người đã bị đâm vì chúng ta phạm tội, bị nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm; người đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an, đã phải mang thương tích cho chúng ta được chữa lành”. (Is 53,4-5).

Suy tư

Chúa Giêsu vì yêu thương nhân loại, đã chấp nhận để Gioan làm phép rửa, chịu dìm mình trong dòng nước như bao tội nhân, điều này thách thức đôi chân của những tâm hồn đang bước theo Chúa, và đang từng ngày muốn trở nên đồng hình đồng dạng với Ngài, còn tôi?

- Tôi có dám dìm sâu đời mình cùng với Chúa, không phải chỉ trong dòng nước Thanh Tẩy, mà còn trong Thánh Thần, Đấng ban ơn tái sinh và đổi mới?

- Tôi có dám để Chúa thanh luyện khỏi những tính hư nết xấu, khỏi những bất chính trong chọn lựa sống mỗi ngày?

- Tôi có dám từ bỏ lối sống vô luân và những đam mê trần tục, mà sống chừng mực, công chính và đạo đức?

Thiết nghĩ, khi mỗi người, mỗi gia đình, mỗi cộng đoàn dám thực thi tất cả những điều trên, thì tất cả sẽ được nhìn thấy vinh quang và ơn cứu độ của Thiên Chúa tỏ hiện, và đó chính là lòng từ bi, nhân ái và thương xót.

Cầu nguyện

Lạy Chúa, Chúa đã chấp nhận dìm mình trong dòng nước Giođan như muốn hòa vào kiếp người của chúng con. Chúng con cảm tạ Chúa!

Xin cho chúng con biết can đảm dìm sâu đời mình cùng với Chúa để thực thi ý muốn của Chúa Cha, dưới tác động của Chúa Thánh Thần, để con cũng được trở nên con yêu dấu của Chúa Cha, không bởi nơi những việc tốt đẹp con làm, nhưng vì con đã yêu thích thi hành điều Chúa muốn.

Xin cho chúng con ơn khiêm nhường sửa sai mỗi khi nhận ra những lầm lỗi và vấp ngã của bản thân, nhất là nhận ra lòng thương xót của Chúa bao phủ trên cuộc đời con.

Và lạy Chúa, xin cho con biết ra đi trong Thần Khí,  để cùng với Chúa, ngay hôm nay, loan Tin Mừng cứu độ đến cho mọi người, để Chúa được “sinh ra” và lớn lên trong mỗi tâm hồn con gặp gỡ. Amen. mục lục

Quỳnh Thoại, CĐM

MỘT SỨ ĐIỆP ĐƯỢC BAN TRÊN MỘT DÒNG SÔNG

Đó là SỨ ĐIỆP VỀ ƠN HIỆP THÔNG TRONG BÍ TÍCH RỬA TỘI. Và con sông ấy chính là sông của đức tin, sông của tình yêu nguồn khởi đi từ Thiên Chúa, sông của ơn cứu độ, sông chảy dọc quê hương Dothái, đồng thời cũng là dòng sông chảy dọc lịch sử bất chấp Cựu hay Tân ước: sông Giodan.

Sứ điệp trên dòng sông còn cho ta những hiểu biết về một giá trị cao cả: hiệp thông để được sống. Đó không là một sứ điệp thông thường do Đức Thánh Cha ban hành. Nhưng chính Chúa Giêsu trực tiếp ban hành bằng hành động nơi chính bản thân mình, khi nhận phép rửa của thánh Gioan trên dòng sông Giodan, đó là ơn hiệp thông hoàn hảo: Hiệp thông với con người và hiệp thông với Thiên Chúa. Qua bài Tin Mừng hôm nay, ta biết điều đó.

Hiểu rằng hiệp thông để được sống, ta nhận ra bí tích rửa tội là cả một kho tàng được làm quà tặng quý giá, Chúa Kitô để lại cho Hội Thánh, và Hội Thánh tiếp tục tặng ban cho từng người.

1. HIỆP THÔNG VỚI CON NGƯỜI.

Phép rửa của thánh Gioan là phép rửa “tẩy giả”, nghĩa là phép rửa mời gọi mọi người sám hối, và bất cứ ai tỏ lòng sám hối, đều có thể cùng đến để nhận phép rửa từ tay thánh Gioan.

Chúa Kitô không là tội nhân, không là người cần đến phép rửa của thánh Gioan. Còn hơn thế, vì nếu phép rửa của thánh Gioan chỉ mới “tẩy giả”, thì chính Chúa mới thật là Đấng sáng lập bí tích rửa tội để tha tội thật, để bất cứ ai lãnh nhận bí tích ấy, đều có được mọi quyền lợi của một Kitô hữu.

Chưa hết, chính thánh Gioan từng khẳng định vai trò quan trọng của Chúa Kitô: “Tôi làm phép rửa cho anh em bằng nước, nhưng có Đấng mạnh thế hơn tôi đang đến, tôi không đáng cởi quai dép cho người. Người sẽ làm phép rửa cho anh em trong Thánh Thần và lửa”.

Cao trọng là thế, Chúa vẫn hạ mình xuống. Trên bờ sông Giodan, Chúa vẫn xếp hàng cùng dân tộc của mình. Bằng cách ấy, Chúa tự mình đứng chung hàng với tội nhân, để rồi tiếp tục chấp nhận dìm mình xuống cùng một dòng nước với họ. Chúa trở nên khiêm hạ và mất hút trong đám đông. 

Có ai ngờ Đấng vô tội lại tỏ lòng sám hối; Đấng xóa tội trần gian lại cúi mình trước một con người để xin phép rửa; Đấng làm phép rửa trong Thánh Thần lại xin được chịu phép rửa sám hối trong nước; Đấng có quyền tha thứ lại thực hiện hành vi của người cần được tha thứ.

Qua tất cả những hành vi đó, Chúa dạy ta bài học của sự hiệp thông. Chính trong phép rửa, Thiên Chúa nghiêng mình xuống để hiệp thông với con người. Còn hơn như vậy, Chúa hiệp thông hoàn toàn với kẻ tội lỗi. Chúa trở thành một người anh em giữa mọi người.

Bởi thế, phép rửa mà ta lãnh nhận hôm nay cũng sẽ làm cho ta hiệp thông với anh em mình, với những người chia sẻ cùng một đức tin, làm thành Hội Thánh, thân mình của Chúa Kitô.

2. HIỆP THÔNG VỚI THIÊN CHÚA.

Nhưng sứ điệp hiệp thông chưa dừng ở đó. Nó còn cho biết một danh dự vô cùng, danh dự cả thể mà Thiên Chúa ban tặng loài người: Họ được sống trong sự sống của Thiên Chúa. Đây mới là ơn hiệp thông hoàn hảo mà bí tích rửa tội mang lại cho ta. 

Hiệp thông với Thiên Chúa đến nỗi được sống bằng chính sự sống của Thiên Chúa, để như Chúa Kitô, được làm con Thiên Chúa, cùng thừa hưởng gia nghiệp nơi chính Người Con. Nghĩa là con người phải nhờ Chúa Kitô mới có được giá trị lớn lao.

Chúa Kitô đã mạc khải điều đó sau khi bước lên từ dòng nước Giodan: Một cảnh tượng huy hoàng chưa từng có, một khoảnh khắc vinh hiển đã làm cho Chúa Kitô, một con người tưởng như tầm thường ấy, lại quá sức rực rỡ và diệu kỳ: “Trời mở ra, Thánh Thần Chúa dưới hình chim bồ câu, ngự xuống trên Người. Lại có tiếng từ trời phán rằng: ‘Con là Con của Cha; ngày hôm nay, Cha đã sinh ra Con’”.

Chính trong phép rửa, Chúa Giêsu hiệp thông với Thiên Chúa. Đây là sự hiệp thông Ba Ngôi, một sự hiệp thông hoàn hảo mà Thiên Chúa dành cho những ai thuộc về Ngài. Hoàn hảo cho đến mức, từ nay, người lãnh nhận, được Chúa thông ban chính sự sống của Ngài. 

Đó là sự sống đã được trao ban cho Chúa Kitô từ nơi Chúa Cha nhờ Chúa thánh Thần. Và Chúa Kitô, một khi lập bí tích rửa tội theo ý Thiên Chúa, thông ban chính sự sống ấy cho chúng ta. Vì lẽ đó, thánh Phaolô không ngần ngại nói rằng: “Tôi sống, nhưng không phải là tôi mà là Chúa Kitô sống trong tôi”.

Ai thuộc về Thiên Chúa, người đó có Chúa Kitô, đúng như danh xưng mà họ được diễm phúc khoát vào: “Kitô hữu”. Và bất cứ ai được chìm trong sự sống của Chúa Kitô, được mang lấy Chúa Kitô trong tâm hồn, người đó sống trong sự sống của Thiên Chúa, sự sống mà chính Chúa Kitô sống.

Nói như thế hơi khó hiểu. Ta có thể hiểu một cách nôm na thế này: Nếu một ngày nào ta phải sống xa người mẹ của mình. Sự xa cách ấy làm ta da diết nhớ. Hình ảnh người mẹ nơi quê nhà cứ hiện rõ mồn một trong từng nếp nghĩ, từng lời nói, từng sinh hoạt hàng ngày của ta… Càng nhớ bao nhiêu, ta càng sống theo ý muốn, theo lời răn dạy, ngay cả những gì mà bà đã từng làm, đã từng nói... bấy nhiêu. 

Cũng có lúc, những hành động của ta, vì sự thương mến ấy, hình như rập khuôn theo những hành động mà bà đã từng thực hiện. Có thể nói, dù xa mẹ nhưng người mẹ ấy vẫn sống trong sự sống của ta, và ta cũng chìm vào trong tất cả nếp sống của bà.

Chỉ là cách hiểu nôm na, nhưng một ví dụ như thế có thể giúp ta áp dụng để sống Lời Chúa trong cuộc sống của mình: Chỉ có một cách duy nhất giúp ta sống bí tích rửa tội để được hiệp thông với Thiên Chúa là mang lấy tâm tư của Chúa Kitô. 

Nghĩa là mỗi người hãy yêu mến Chúa Kitô nhiều hơn nữa, để nhờ lòng yêu mến, ta sẽ sống như Chúa Kitô dạy, như Chúa Kitô hành động, yêu mến Thiên Chúa và yêu thương con người như Chúa Kitô yêu. 

Tắt một lời: sống như Chúa Kitô đã sống. 

Vì Chúa Kitô sống và hiệp thông hoàn hảo trong tình yêu Ba Ngôi, cũng vậy, bạn và tôi chỉ có thể hiệp thông để được sống chính sự sống của Ba Ngôi, khi bản thân mỗi người chỉ biết mang lấy tâm tư như đã có trong Chúa Kitô.

Sứ điệp về ơn hiệp thông được ban trên dòng sông Giodan là sứ điệp quang trọng, vì nơi đó, Chúa dạy ta bài học của sự hiệp thông trong bí tích rửa tội: Hiệp thông với con người để yêu thương con người hơn. Và hiệp thông với Thiên Chúa để được nhận lãnh chính sự sống của Thiên Chúa và được sống trong sự sống ấy. 

Có sống ơn hiệp thông hoàn hảo như thế, mới chứng tỏ rằng, ta sống hoàn hảo bí tích rửa tội. mục lục

Lm. JB. Nguyễn Minh Hùng

Với mục đích để Lời Chúa được loan truyền và thông tin Giáo hội được lan tỏa, Legio Mariæ sẵn lòng để các tổ chức và cá nhân sử dụng lại tin bài đã đăng trên báo giấy và báo mạng legiomariævn.com của mình.

Tuy nhiên, vì đức công bằng và sự bác ái, xin quý vị vui lòng ghi đầy đủ nguồn như sau: “Theo Đạo Binh Đức Mẹ, website: legiomariævn.com”.

Ngoài ra, nếu chia sẻ bài lên mạng xã hội (Facebook, Twitter…), đề nghị dùng đường dẫn gốc trên website của Đạo Binh Đức Mẹ.

Tin liên quan